Tiền học của con: Chồng muốn đi du lịch xả stress?

Là một kế toán viên, tôi cùng chồng, một nhân viên bảo vệ, ngày ngày tảo tần vun vén cho tổ ấm nhỏ. Thu nhập tuy không dư dả nhưng đủ để nuôi hai con khôn lớn. Con trai lớn năm nay vào lớp 9, một năm học cuối cấp đầy thử thách. Con gái út mới 6 tuổi, vẫn còn những ngày tháng vô tư ở trường mầm non. Từ khi con bắt đầu đi học, gánh nặng tài chính đã trở thành nỗi lo thường trực trong tôi.

Mỗi độ thu về, hàng loạt khoản chi phí lại ập đến, khiến tôi trăn trở không nguôi: học phí, sách vở, đồng phục, các lớp học thêm, lệ phí thi cử, chưa kể đồ dùng học tập cho con nhỏ và những khoản phát sinh khó lường. Cứ nghĩ đến đó, lòng tôi lại thắt lại. Chồng tôi, với đồng lương bảo vệ ít ỏi, cùng với thu nhập của tôi, vừa đủ trang trải cuộc sống hàng ngày và lo cho con cái ăn học. Chúng tôi không có nhiều của cải tích lũy, nên mỗi đồng tiền đều phải cân nhắc kỹ lưỡng, không dám tiêu xài phung phí.

Dạo gần đây, bạn bè thường rủ nhau đi biển. Mỗi chuyến đi như vậy lại tốn kém tiền ăn uống, xăng xe, quà cáp. Không phải tôi không muốn có những phút giây thư giãn, mà vì điều kiện kinh tế không cho phép. Những khoản chi đó là quá lớn đối với gia đình tôi, trở thành một gánh nặng không nhỏ. Tôi đã nhiều lần tâm sự với chồng về việc cần tiết kiệm để chuẩn bị cho năm học mới của con. Nhưng anh lại có suy nghĩ khác. Anh cho rằng cuộc sống không chỉ có lo toan, mà còn cần những niềm vui, sự giải trí để giảm bớt áp lực. Anh nói đi chơi là một cách xả stress, giúp tinh thần thoải mái hơn.

Những cuộc tranh luận cứ thế tiếp diễn, khiến không khí gia đình trở nên căng thẳng. Tôi cảm thấy mình như mắc kẹt giữa trách nhiệm và nhu cầu nghỉ ngơi, giữa áp lực cuộc sống và mong muốn có được sự bình yên. Tôi không trách chồng, cũng không trách bạn bè anh. Tôi chỉ buồn vì sự khác biệt quá lớn giữa hoàn cảnh của chúng tôi và của họ. Tôi buồn vì những ưu tiên của mình không được thấu hiểu. Mỗi khi tôi đề cập đến việc tiết kiệm, lo cho con cái, lại bị cho là keo kiệt, không biết tận hưởng cuộc sống.

Liệu có ai thấu hiểu được những áp lực mà những người như tôi đang phải gánh chịu? Đó là áp lực làm sao để mỗi đồng tiền đều được sử dụng đúng mục đích, để con cái không bị thiệt thòi, để gia đình không rơi vào cảnh nợ nần. Tôi không muốn đánh đổi tương lai của con bằng những cuộc vui phù phiếm. Tôi không thể cắt giảm những khoản chi cho việc học hành chỉ vì vài chuyến đi biển hay những buổi tụ tập ăn uống. Cuộc sống là một chuỗi những lựa chọn khó khăn, và tôi buộc phải chọn trách nhiệm, chọn tương lai cho con.

Đi hay không đi? Câu hỏi này ngày càng khiến tôi đau đầu. Tôi hiểu rằng đi chơi có thể giúp chúng tôi giải tỏa căng thẳng, cải thiện tâm trạng. Nhưng liệu có đúng đắn khi đi chơi trong hoàn cảnh này, khi con cái đang cần tiền, khi những ngày tháng lo toan vẫn còn rất dài phía trước? Tôi chỉ mong rằng mọi người, đặc biệt là bạn bè của tôi, có thể thấu hiểu cho hoàn cảnh gia đình tôi. Đừng biến những cuộc vui của các bạn thành gánh nặng, thành áp lực đối với những người như tôi, những người phải lựa chọn giữa những nhu cầu thiết yếu và những điều mong muốn.

Gia đình tôi vẫn yêu thương nhau và cố gắng vượt qua những khó khăn. Nhưng đôi khi, đối diện với thực tế, tôi lại tự nhủ rằng không phải lúc nào mình cũng có thể đi biển, có thể vui chơi như những người khác. Với chúng tôi, mỗi đồng tiền đều vô cùng quý giá, và việc ưu tiên cho con cái là điều không thể tránh khỏi. Mong rằng những chia sẻ này sẽ nhận được sự đồng cảm từ mọi người.

Admin


Nguồn: VnExpress

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *