Ký ức về những buổi đi ăn bún ốc cùng mẹ vẫn còn vẹn nguyên trong tôi. Bát bún ngày ấy thật giản dị: sợi bún trắng ngần, nước dùng màu hổ phách trong veo, thoảng hương thơm của dấm bỗng, điểm xuyết vài con ốc béo giòn cùng những miếng cà chua đỏ tươi. Cái cảm giác cắn một miếng ốc, húp một thìa nước dùng, mọi tinh túy của món ăn dường như gói gọn trong vị thanh thanh, chua dịu ấy.
Vị ngọt đặc trưng của bún ốc xưa không đến từ xương hầm hay thịt bò, mà từ chính sự trong trẻo của nước luộc ốc, hòa quyện cùng dấm bỗng và vị chua thanh của cà chua. Đó là một vị ngọt thanh tao, nhẹ nhàng nhưng lại lưu luyến khó quên – một hương vị mà giờ đây thật khó tìm thấy giữa những bát bún ốc “đầy ắp topping” như một bữa tiệc buffet.
Ngày nay, mỗi khi thưởng thức bún ốc ở các quán xá, tôi không khỏi cảm thấy một chút hụt hẫng. Bát bún ốc dường như đã được “nâng cấp” thành một nồi lẩu thu nhỏ với giò, đậu rán vàng, thịt bò tái, sườn lợn, riêu cua đặc quánh, thậm chí có nơi còn thêm cả trứng vịt lộn. Nước dùng thanh mát ngày nào giờ trở nên béo ngậy, hương vị dấm bỗng bị lấn át bởi vô vàn các loại gia vị và topping khác.
Tôi hiểu rằng, người bán có lẽ muốn chiều lòng khách hàng, muốn “đa dạng hóa” để tăng tính cạnh tranh. Nhưng với cá nhân tôi, bún ốc đã đánh mất đi cái hồn cốt vốn có. Thưởng thức một bát bún ốc mà không còn nghe thấy tiếng ốc giòn tan trong miệng, không còn cảm nhận được hương dấm bỗng dịu nhẹ, và đặc biệt là không còn cái vị ngọt thanh tao của nước luộc ốc, thì dù bát bún đó có đầy đặn đến đâu, tôi vẫn cảm thấy thiếu vắng điều gì đó.
Tình cờ, tôi tìm lại được hương vị bún ốc xưa cũ tại một quán nhỏ trong khu phố cổ. Bà cụ chủ quán chia sẻ: “Bún ốc chỉ cần ốc, cà chua và chút dấm bỗng là đủ. Nước dùng ngon là nhờ nước luộc ốc, chứ không phải cứ cho tất cả mọi thứ vào nồi”. Bát bún ốc hôm đó khiến tôi có cảm giác như gặp lại một người bạn cũ lâu năm – giản dị, thân quen và không hề cầu kỳ.
Ẩm thực truyền thống chính là ký ức chung của một vùng đất. Việc gìn giữ hương vị nguyên bản không chỉ là bảo tồn một món ăn, mà còn là bảo tồn cả một phần văn hóa. Tôi không hề phản đối sự sáng tạo, nhưng sự sáng tạo đó nên xuất phát từ sự tôn trọng những giá trị gốc rễ. Khi một món ăn bị biến đổi đến mức không còn ai nhận ra, chúng ta không chỉ đánh mất một hương vị, mà còn đánh mất đi một mảnh ký ức tập thể.
Trong thế giới đầy biến động này, có lẽ những bát bún ốc mộc mạc, chỉ với ốc và cà chua, nước dùng thanh ngọt từ ốc, sẽ là một cách để nhắc nhở chúng ta rằng: vẻ đẹp đôi khi nằm ở sự giản đơn, và hương vị ngon nhất đôi khi chỉ là hương vị nguyên bản thuở ban đầu.
Admin
Nguồn: VnExpress