Kể từ khi Qatar Sports Investments (QSI) tiếp quản Paris Saint-Germain (PSG) cách đây 14 năm, vị trí thủ môn dường như vẫn là một bài toán khó giải đối với đội bóng thủ đô nước Pháp. Sự xuất hiện của Lucas Chevalier, thủ môn trẻ tài năng từ Lille với mức giá 47 triệu USD, đánh dấu thủ môn thứ 14 được PSG chiêu mộ trong kỷ nguyên QSI, tương ứng với mỗi mùa giải. Dù đã đầu tư hàng tỷ USD vào đội hình, PSG vẫn chưa tìm được một người gác đền thực sự đáng tin cậy và ổn định lâu dài.
Vị trí thủ môn tại PSG không chỉ đòi hỏi kỹ năng chuyên môn xuất sắc mà còn yêu cầu khả năng chịu áp lực cao, đối mặt với những tin đồn và thích nghi với các quyết định từ ban lãnh đạo. Khác với sự ổn định mà Manuel Neuer có được tại Bayern Munich, Thibaut Courtois tại Chelsea hay David de Gea tại Manchester United, PSG liên tục phải “điền vào chỗ trống” ở vị trí này, dù thực tế không hề thiếu người.

Những năm đầu của Salvatore Sirigu (2011-2015) mang đến sự ổn định hiếm hoi. Anh có bốn mùa giải trọn vẹn với trung bình 78% thời gian thi đấu mà không gặp phải sự cạnh tranh đáng kể. Thủ môn dự bị Nicolas Douchez khi đó cũng chấp nhận vị trí thứ hai. Tuy nhiên, sự xuất hiện của Kevin Trapp vào năm 2015 đã làm thay đổi cục diện. Thủ môn người Đức được kỳ vọng sẽ hiện đại hóa vị trí này nhờ khả năng chơi chân tốt hơn, nhưng đó cũng là khởi đầu cho sự bất ổn liên miên.
Giai đoạn 2016-2019 chứng kiến sự cạnh tranh giữa Alphonse Areola, tài năng trẻ trưởng thành từ lò đào tạo của PSG, và Trapp. Sau đó, sự xuất hiện của Gianluigi Buffon càng làm tăng thêm sự phức tạp.
Thứ tự ưu tiên trở nên khó đoán. Mùa giải 2016-2017 là một ví dụ điển hình, khi Trapp và Areola cạnh tranh gay gắt với 31 và 27 lần ra sân trên mọi đấu trường. Ngay cả Buffon, người gia nhập PSG vào năm 2018 sau 17 năm gắn bó với Juventus để chinh phục Champions League, cũng không tránh khỏi hệ thống quản lý thiếu rõ ràng. Sau sai lầm trong trận đấu với Manchester United, huyền thoại người Italy trở lại Juventus chỉ sau một mùa giải.
Đến năm 2019, Keylor Navas chuyển đến từ Real Madrid và mang lại sự bình yên tạm thời cho khung thành PSG. Thủ môn người Costa Rica trở thành sự lựa chọn số một, với sự hỗ trợ của Sergio Rico, một thủ môn dự bị đáng tin cậy. Tuy nhiên, giai đoạn này chỉ kéo dài hai mùa giải.
Năm 2021, Gianluigi Donnarumma, người vừa được vinh danh là Cầu thủ xuất sắc nhất Euro, gia nhập PSG theo dạng chuyển nhượng tự do và khơi lại những tranh cãi. Mùa giải 2021-2022 lặp lại kịch bản của năm 2016-2017, với 26 trận cho Navas và 24 trận cho Donnarumma. Sự phân chia trách nhiệm “bình đẳng” này bị giới chuyên môn đánh giá là không phù hợp với vị trí thủ môn, vốn cần sự ổn định.
Kể từ đó, Donnarumma dần chiếm vị trí chính thức, mặc dù phong độ thất thường của anh vẫn gây ra nhiều tranh cãi. Giữa những pha cứu thua xuất thần và những tình huống xử lý bóng thiếu an toàn, thủ môn người Italy luôn là tâm điểm của sự chú ý.

Chiến dịch Champions League thành công mùa trước đã củng cố vị trí của Donnarumma. Tuy nhiên, sự xuất hiện của Matvei Safonov, người đã có 17 lần ra sân mùa trước, đang đe dọa vị trí của anh. Giờ đây, Donnarumma không chỉ phải cạnh tranh với Lucas Chevalier mà còn có nguy cơ phải rời khỏi PSG.
Trong suốt 14 năm qua, chỉ có hai thủ môn người Pháp nỗ lực khẳng định mình tại PSG, nhưng không ai thực sự thành công. Alphonse Areola, một sản phẩm của lò đào tạo PSG, là một ví dụ điển hình. Với 107 trận đấu trong mười năm và sáu lần được cho mượn, anh chưa bao giờ trở thành người kế thừa lâu dài. Việc không tận dụng được cơ hội trong những giai đoạn bất ổn đã khiến anh đánh mất vị trí.
Nicolas Douchez, người gia nhập PSG vào năm 2011 với hy vọng trở thành thủ môn số một, nhanh chóng bị Sirigu và Trapp vượt mặt, chấp nhận vai trò dự bị với 43 lần ra sân. Mọi sự chú ý giờ đây đổ dồn vào Lucas Chevalier, đặc biệt là trong trận tranh Siêu cúp châu Âu sắp tới với Tottenham, nơi Donnarumma không có tên trong danh sách triệu tập. Tại PSG, câu chuyện về vị trí thủ môn dường như vẫn chưa có hồi kết.
Admin
Nguồn: VnExpress