Vợ thích ăn ngon, du lịch: Liệu có phù hợp điều kiện?

Tôi năm nay 33 tuổi, vợ tôi 30, chúng tôi kết hôn được một năm và chưa có con. Bố mẹ tôi là công nhân viên chức đã nghỉ hưu, tôi còn một em trai. Bố mẹ luôn yêu thương, quan tâm và kỳ vọng vào chúng tôi. Hoàn cảnh gia đình vợ tôi lại khó khăn hơn. Bố vợ mất sớm khi em mới 13 tuổi, mẹ một mình nuôi hai chị em, nhưng không may qua đời vì bệnh nặng cách đây một năm. Tôi thương em và quyết định kết hôn vì cảm thương hoàn cảnh của em.

Tôi trân trọng những phẩm chất tốt đẹp của em, sự nỗ lực vươn lên và không đầu hàng số phận. Mất cả bố lẫn mẹ, hai chị em nương tựa vào nhau. Chị đi làm, em đi học, cố gắng làm thêm để đỡ đần chị một phần chi phí. Khi biết tôi và em yêu nhau, hai bên gia đình đều vun vén, động viên và hỗ trợ để chúng tôi được hạnh phúc bên nhau, mong muốn chúng tôi có người chia sẻ, cùng nhau vượt qua khó khăn.

Tôi có một căn chung cư nhỏ, được bố mẹ hỗ trợ mua trước khi cưới. Trước đây, căn hộ là nơi tôi và em trai sinh sống, bố mẹ thường đến thăm. Khi tôi kết hôn, em trai chuyển ra ngoài ở trọ để vợ chồng tôi có không gian riêng. Em trai vợ cũng chuyển ra ngoài để chị gái được hạnh phúc. Nhưng khi về sống chung, chúng tôi lại phát sinh nhiều mâu thuẫn, từ chuyện tiền bạc, chi tiêu, đối nội, đối ngoại đến việc dọn dẹp nhà cửa. Mọi thứ không còn đẹp như lúc mới yêu.

Về công việc, tôi đã tốt nghiệp thạc sĩ và có thu nhập khoảng 20 triệu đồng mỗi tháng. Dù không cao, nhưng tôi có thời gian dành cho gia đình, thỉnh thoảng đi công tác một hai ngày và tự chủ về thời gian. Tôi nghĩ điều này phù hợp để hỗ trợ gia đình khi vợ mang thai và sinh con. Vợ tôi đang học thạc sĩ vào buổi tối các ngày trong tuần, thu nhập nhỉnh hơn tôi từ 5 đến 10 triệu đồng. Em có nhu cầu chi tiêu cao hơn tôi, ví dụ như du lịch, ăn uống ở các nhà hàng ngon, hỗ trợ em trai học phí và tiền thuê trọ, học phí thạc sĩ của em. Vì vậy, em không để dành được nhiều tiền và gần như tháng nào cũng tiêu hết.

Về quan điểm sống, em thích tận hưởng và trải nghiệm, thích sự lãng mạn và đề phòng rủi ro bằng bảo hiểm nhân thọ. Em thẳng tính, nghĩ gì nói đó, không ngại ai nếu người đó làm em không vui. Em hướng đến lối sống hiện đại nhưng không có nhiều bạn bè. Tôi thì khác, luôn thận trọng trong lời nói và cách cư xử. Tôi tiêu tiền trong khả năng, tích lũy tài chính để phòng ngừa rủi ro và mở rộng các mối quan hệ để tìm kiếm cơ hội phát triển. Vì quan điểm sống khác nhau, chúng tôi thường xuyên xảy ra những xích mích, cãi vã, gây tổn thương và tạo không khí nặng nề trong gia đình.

Nhiều đêm tôi mất ngủ, mong tìm ra giải pháp nhưng cảm thấy bế tắc. Mâu thuẫn nhỏ bắt đầu từ việc em muốn mua ô tô để tiện đi lại. Trước khi cưới, tôi đã tích góp mua xe vì thương em đi làm xa, học thạc sĩ về muộn. Về tài sản của em, em nói rõ là dành cho việc riêng và không góp chung vào tài sản chung. Tiền mua xe là tiền mừng cưới của hai bên gia đình, tiền tích lũy trước khi cưới của tôi và một phần vay trả góp.

Về việc nhà, khi vui vẻ, tôi luôn cố gắng về sớm nấu cơm chờ em đi học về hoặc hỗ trợ em sơ chế thức ăn. Em chỉ muốn nấu cơm, còn việc dọn dẹp và rửa bát là của tôi, vì căn nhà là tài sản riêng của tôi trước khi cưới. Khi về quê thăm nhà vợ, em sẽ làm nhiều việc hơn, còn nếu tôi không hỗ trợ, em sẽ không vui và nói tôi không thương em.

Về đối nội, tôi luôn lễ phép với gia đình em, lo lắng việc hương khói cho bố mẹ vợ. Tôi thường xuyên chở em về quê vào cuối tuần, sau này là hai tuần một lần để em chăm lo cho gia đình. Tôi luôn động viên, quan tâm em trai vợ, nhắc vợ qua thăm và nấu món ngon mang sang cho em. Tôi chuyển chỗ trọ cho em trai vợ khi em cần, mua tủ lạnh, tâm sự và định hướng công việc cho em. Còn em thì khác, em không vui và chê em trai tôi khi em qua thăm, rồi kể chuyện nhà cho ông bà nghe. Sau đó, em trai tôi không qua nữa.

Vợ tôi không thích bố mẹ tôi vì cho rằng ông bà phong kiến, thích xen vào chuyện của con cái, thích so sánh và hay nói chuyện tiền bạc, người giàu người nghèo. Vì vậy, em không muốn về quê cùng tôi. Mỗi lần về, chúng tôi lại cãi nhau vì bất đồng quan điểm. Đỉnh điểm là lần về quê, mẹ tôi cùng em đi chợ mua đồ ăn mang ra cho chúng tôi. Mẹ thương con mua nhiều đồ, em phải xách nặng. Về đến nhà, em dỗi bỏ lên phòng nằm vì lý do mồ hôi ướt người, không có đồ thay, mặc kệ bố mẹ và tôi ở dưới bếp.

Về đối ngoại, em không khéo giao tiếp nên ít bạn bè. Tôi thì khá hơn, nhưng từ khi lập gia đình cũng hạn chế gặp bạn bè vì sợ em ở nhà một mình buồn. Tôi đưa em đi nhậu cùng bạn thì em không vui vì những cuộc nhậu kéo dài, em phải chờ. Tôi đi nhậu cùng công ty, em luôn tìm cách gọi điện kiểm soát, hỏi vì sao giờ này tôi chưa về hoặc có làm gì khuất tất không. Tôi nói em không tin tưởng chồng, nhưng được vài hôm lại như cũ. Tần suất nhậu của tôi không nhiều, khoảng một đến ba lần một tháng vì công việc hoặc chuyện quan trọng. Bản thân tôi cũng không phải là người thích nhậu.

Nhiều lúc tôi tự hỏi, mình thương em, dành những điều tốt đẹp nhất cho em. Em ốm đau, tôi thức đêm chờ bác sĩ mổ, mẹ tôi cũng ra hỗ trợ chăm sóc em để tôi có thời gian đi làm. Tôi làm nhiều việc vì yêu em, từ mua ô tô để em đỡ vất vả, đến việc nhà tôi luôn làm phần lớn, lo toan tài chính, xe cộ. Thế nhưng, tôi luôn cảm thấy với em là không đủ. Em mong muốn sự quan tâm, những bữa ăn ngon, những chuyến du lịch thú vị, dù điều kiện gia đình chưa cho phép. Liệu tôi có đang thương nhầm người không? Mong mọi người cho tôi lời khuyên.

Admin


Nguồn: VnExpress

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *