Sau những tuần làm việc căng thẳng trên các sân quần vợt đỉnh cao thế giới, Simone Vagnozzi lại tìm về sự bình yên ở Castorano, một ngôi làng nhỏ bé với khoảng 2.000 dân nằm sâu trong vùng Marche của miền trung nước Ý. Tại đây, ông tận hưởng những ngày nghỉ ngơi bên cạnh người vợ thân yêu, thư giãn bằng những buổi dạo bộ cùng chú chó nhỏ. Những bữa tối ấm cúng bên bạn bè, những chuyến thăm cha mẹ, nơi người mẹ Nunzia luôn chuẩn bị món mì “pasta al ragu” yêu thích của ông, và những trận golf thư giãn là những hoạt động không thể thiếu. Dù rất thích trở về quê nhà vào mùa hè, Vagnozzi lại không mấy mặn mà với việc đi biển. “Quá đông đúc,” ông giải thích. Tuy nhiên, có một điều mà ông không bao giờ quên mỗi khi trở về Castorano: đó là ghé thăm CLB Quần vợt Maggioni, học viện nhỏ mà ông đã thành lập từ năm 2020.
Chỉ hai ngày sau khi chứng kiến học trò Jannik Sinner đăng quang ngôi vô địch Wimbledon 2025, Vagnozzi, ở tuổi 42, đã có mặt tại Maggioni. Tại đây, ông tận tình hướng dẫn một tài năng trẻ cách đánh cú thuận tay chuẩn xác, hay tỉ mỉ chỉnh sửa cú trái tay cho Andrea Picchione, tay vợt 27 tuổi hiện đang xếp hạng 357 thế giới. “Tôi thích trở lại CLB của mình, được đứng trên sân, giúp đỡ mọi người. Đó không phải là công việc, mà là niềm đam mê,” ông chia sẻ trong một buổi phỏng vấn qua video với tờ báo Pháp L’Équipe từ Cincinnati, Mỹ.
Câu chuyện của Vagnozzi là hành trình đầy cảm hứng của một tay vợt từng bị hạn chế bởi thể hình, không thể thực hiện trọn vẹn giấc mơ quần vợt chuyên nghiệp, nhưng đang biến giấc mơ ấy thành hiện thực thông qua vai trò huấn luyện viên.

Từ khi còn nhỏ, Vagnozzi đã thử sức với nhiều môn thể thao khác nhau như bóng đá, bóng chuyền, nhưng chỉ có quần vợt mới thực sự cuốn hút ông. Cha của ông, ông Alfonso, làm việc trong ngành dệt may, đã đăng ký cho con trai tham gia CLB Castel di Lama, và sau đó là CLB Quần vợt Cartiera ở Ascoli. Từng là một tài năng trẻ đầy triển vọng, Vagnozzi ở tuổi 16 đã quyết định chuyển đến Caldaro, một vùng núi lạnh giá cách xa quê nhà 500 km.
“Tôi luôn tự hỏi làm sao một cậu bé từ vùng Marche lại dám rời xa gia đình để đến tập luyện ở Dolomites?”, Massimo Giusti, một người bạn thân của Vagnozzi, đồng thời là một nghệ sĩ hài kiêm người dẫn chương trình nổi tiếng ở Ý, chia sẻ. Tại Trentino, huấn luyện viên Massimo Sartori đã đón tiếp và tạo điều kiện cho Vagnozzi ở tạm trong vài tuần. Sau đó, ông chuyển đến sống tại nhà người chú của Andreas Seppi, người sau này trở thành bạn thân và đối tác thi đấu ăn ý của ông. Ở đó, mọi người đều nói tiếng Đức, một môi trường hoàn toàn xa lạ đối với Vagnozzi. “Tôi ở tầng một, còn gia đình Seppi ở tầng ba,” Vagnozzi nhớ lại.

Với chiều cao khiêm tốn 1,63 mét và cân nặng 60 kg, Vagnozzi thừa nhận rằng mình không có lợi thế về thể hình so với các đối thủ. Tuy nhiên, ông lại sở hữu sự nhanh nhẹn và đôi tay khéo léo, đặc biệt là những cú bỏ nhỏ đầy tinh tế. “Có một mùa đông, tôi đã cấm Vagno đánh bỏ nhỏ để buộc cậu ấy phải cải thiện cú thuận tay,” Sartori kể lại. Dẫu vậy, Vagnozzi vẫn thiếu sức mạnh và khả năng giao bóng của ông cũng không thực sự tốt. “Cậu ấy thường đánh bóng khi cả hai chân nhảy khỏi mặt đất để tạo thêm lực,” người thầy cũ nhớ lại. “Càng về cuối trận, cậu ấy càng mệt mỏi, mất vị trí và bị đối thủ vượt qua một cách dễ dàng.”
“Vì không có những vũ khí mạnh mẽ, Vagno phải dùng cái đầu và trở thành một tay vợt mưu mẹo,” Alessandro Motti, một cựu đồng đội đánh đôi của Vagnozzi, nhận xét.
Những ngày đầu trên con đường quần vợt chuyên nghiệp không hề dễ dàng đối với Vagnozzi. “Tôi đã rất chật vật. Gia đình tôi không giàu có, và tiền thưởng từ các giải đấu chẳng đáng là bao,” ông hồi tưởng. Từ năm 19 đến 24 tuổi, ông thường xuyên phải tự mình đi thi đấu vì không đủ tiền để thuê huấn luyện viên đồng hành. “Tôi nghĩ rằng mình đã mắc phải mọi sai lầm mà một tay vợt có thể mắc phải,” ông chia sẻ.
Ông cũng phải đối mặt với những giằng xé nội tâm, tương tự như những gì Carlos Alcaraz đang trải qua ở thời điểm hiện tại. “Tôi luôn phải đấu tranh giữa việc cống hiến 100% cho quần vợt và việc sống một cuộc đời bình thường của một chàng trai 21, 22 tuổi. Khi còn trẻ, bạn không muốn bỏ lỡ những năm tháng đẹp nhất của cuộc đời mình. Tôi đã ở bên gia đình, và rồi đột nhiên được tự do làm mọi thứ mình muốn. Và tôi đã tận hưởng điều đó.”
Đỉnh cao trong sự nghiệp thi đấu của Vagnozzi đến vào tháng 4 năm 2011 tại Barcelona. Vượt qua vòng loại, ông đã đánh bại Fabio Fognini và Juan Monaco, trước khi để thua sát nút Juan Carlos Ferrero sau ba set đấu căng thẳng. Còn điều nuối tiếc lớn nhất trong sự nghiệp của ông là việc ông đã tham dự 16 vòng loại Grand Slam nhưng chưa bao giờ vượt qua được. Thành tích cao nhất mà Vagnozzi từng đạt được là vị trí thứ 161 ở nội dung đơn và vị trí thứ 74 ở nội dung đôi – với bốn lần góp mặt ở các giải Major cùng với đối tác Seppi.
Vào mùa hè năm 2015, ở tuổi 32, ngay sau khi kết hôn và trở về quê nhà, Vagnozzi đã quyết định giải nghệ. “Sau một buổi tập, tôi trở về nhà và nói với vợ: ‘Thế là xong’. Tôi hoàn toàn không có kế hoạch gì trước đó,” ông kể. Tuy nhiên, ý tưởng trở thành một huấn luyện viên đã nhen nhóm trong ông từ khi ông còn thi đấu. “Con đường của tôi là trở thành một huấn luyện viên, chứ không phải là một tay vợt nằm trong top 100 thế giới.”
Không ai cảm thấy bất ngờ trước quyết định này của Vagnozzi. “Vagno là tay vợt mà tôi từng huấn luyện có niềm đam mê mãnh liệt nhất với chiến thuật và bản chất của môn quần vợt. Cậu ấy rất chú ý đến đối thủ, luôn xây dựng kế hoạch chiến thuật để đánh bại họ, biết rõ những giới hạn của bản thân và khéo léo vượt qua chúng. Tinh thần đó chưa bao giờ rời bỏ cậu ấy,” người thầy Sartori khẳng định.
Giancarlo Petrazzuolo vẫn còn nhớ như in buổi tập với Vagnozzi tại Banja Luka, Bosnia-Herzegovina vào năm 2012. “Tôi nhận thấy cú đánh thuận tay của cậu ấy nhanh hơn hẳn so với cú đánh của tôi. Tôi đã hỏi làm thế nào mà một người có vóc dáng mảnh khảnh như vậy lại có thể tạo ra được sức mạnh đến như vậy. Vagno đã giải thích về cách khóa đầu, hông và vai trái. Lúc đó, tôi nhận ra rằng cậu ấy sinh ra để trở thành một huấn luyện viên.”
Trên thực tế, Vagnozzi đã là một huấn luyện viên từ trước khi chính thức đảm nhận vai trò này. “Khi đi xem bạn bè thi đấu, tôi luôn cố gắng giúp đỡ họ, và tôi thực sự thích điều đó. Chắc chắn rằng điều này đã giúp tôi rất nhiều cho sự nghiệp thứ hai của mình,” ông bộc bạch.
Rất nhanh chóng, Vagnozzi đã khoác lên mình chiếc áo huấn luyện viên. Nhưng trong hành lý của mình, ông không bao giờ quên mang theo một quả bóng đá để chơi football tennis và một bộ bài tây.
Đầu tiên, ông dẫn dắt Gianluca Quinzi, một tài năng trẻ đầy triển vọng nhưng không thể vươn xa. Đến năm 2016, ông bắt đầu làm việc cùng với Marco Cecchinato, một tay vợt người Ý đầy nhiệt huyết, dưới sự hỗ trợ của huấn luyện viên Sartori. “Tôi là tay vợt thực thụ đầu tiên mà Vagno huấn luyện… Cũng không tệ cho lần đầu tiên!”, Cecchinato, người từng leo từ vị trí 180 lên vị trí thứ 16 trên bảng xếp hạng thế giới, tự hào chia sẻ. Hành trình của họ được đánh dấu bằng chiến thắng lịch sử trước Novak Djokovic ở tứ kết Roland Garros 2018.

“Vagno đã dạy tôi rất nhiều điều. Kiến thức về kỹ thuật của ông ấy thực sự đáng kinh ngạc. Ông ấy hiểu rõ lối chơi của tôi và biết cách khai thác tối đa tiềm năng của tôi,” Cecchinato ca ngợi. Diego Nargiso, cựu tay vợt từng xếp hạng 67 thế giới vào năm 1988, nhận xét: “Cecchinato không bao giờ còn đạt được phong độ đó nữa, điều này cho thấy giá trị của một huấn luyện viên như Vagno.”
Roberto Marcora, người từng xếp hạng 150 thế giới vào năm 2020, cũng là một học trò của Vagnozzi. Anh nhớ lại thất bại cay đắng ở vòng loại Challenger Montevideo vào tháng 11 năm 2017: “Tôi rời sân trong cơn giận dữ, những cú thuận tay của tôi tệ hại như một thảm họa.” Marcora kể lại cuộc đối thoại với huấn luyện viên của mình ngày hôm đó: “Ông ấy hỏi tôi ‘Cậu nghĩ mình đã đánh hỏng bao nhiêu cú thuận tay?’ Tôi trả lời ‘Tôi không biết… Chắc khoảng 30 hoặc 40 cú. May mà tôi còn có cú trái tay’.”
Vagnozzi đã dẫn Marcora về phòng, bật máy tính và cho anh xem lại những khoảnh khắc quan trọng của trận đấu. “Ông ấy chỉ ra rằng ở những điểm quyết định, tôi không đánh hỏng những cú thuận tay mà lại đánh hỏng những cú trái tay. Tôi cảm thấy mình thật ngớ ngẩn, khi mà lúc đó đã là 11 giờ tối ở Uruguay, và sau bữa tối mà chúng tôi vẫn ngồi phân tích những lỗi của tôi,” Marcora kể.
Sau đó, Vagnozzi làm việc với Stefano Travaglia, giúp anh leo từ vị trí thứ 200 lên vị trí thứ 60 trên bảng xếp hạng thế giới vào năm 2021. Rồi ông tạm nghỉ, làm việc tại một học viện gần nhà và một câu lạc bộ quần vợt ở Rome do người bạn thân Massimo Giusti mở. Trong một kỳ nghỉ ở đảo Formentera, Tây Ban Nha, ông đã đăng một bức ảnh lên Instagram, ngồi trên ban công với một ly bia trên tay, và viết: “Nghiện quần vợt… ngay cả khi đang đi nghỉ dưỡng!” Trên chiếc máy tính bảng của ông là trận tứ kết Mỹ Mở rộng 2021, nơi Alexander Zverev đánh bại Jannik Sinner.
Và rồi, vào đầu năm 2022, Vagnozzi đã tìm thấy “mảnh ghép” hoàn hảo cho sự nghiệp của mình. Ông gọi điện cho Giusti để thông báo về cuộc hẹn với Sinner: “Max, tuần này tôi không đến Rome được.” Giusti nhớ lại: “Lúc đó tôi vừa buồn vừa vui, vì câu lạc bộ của mình sắp sửa không còn Vagno.” Alex Vittur, người quản lý của Sinner và cũng là bạn thân của Vagnozzi, đã kết nối họ với nhau.
Vagnozzi chính thức dẫn dắt một tay vợt hàng đầu, thay thế Riccardo Piatti, người đã gắn bó với Sinner trong suốt bảy năm. Bất chấp những nghi ngờ về lý lịch huấn luyện còn hạn chế của mình, ông vẫn tự tin với kế hoạch mà mình đã vạch ra. Ông thuật lại cuộc trò chuyện đầu tiên với Sinner: “Tôi hỏi cậu ấy ‘Mục tiêu của cậu là gì?’ và cậu ấy trả lời ‘Trở thành số một thế giới và vô địch Grand Slam’.”

“Tôi nhớ mình đã nói với Jannik rằng ‘Cậu là một tay vợt đầy tài năng, nhưng để đạt được mục tiêu mà cậu đã đề ra, cậu cần phải giỏi hơn nữa. Những gì cậu đang làm ở thời điểm hiện tại là chưa đủ. Cậu phải vượt qua Novak, Carlos, Rafa, Medvedev – những người sẽ khai thác những điểm yếu của cậu. Cậu cần phải giữ vững bản sắc của mình, nhưng đồng thời cũng phải hoàn thiện lối chơi của mình’,” Vagnozzi kể.
Và từ đó, họ bắt đầu hành trình chinh phục những đỉnh cao mới. Huấn luyện viên Darren Cahill, người từng dẫn dắt Lleyton Hewitt, Andre Agassi, Simona Halep, cũng gia nhập đội ngũ huấn luyện, tập trung vào khía cạnh tâm lý và chiến thuật. Trong khi đó, Vagnozzi đảm nhận vai trò huấn luyện viên kỹ thuật và chiến lược, được Marcora miêu tả là “người làm công việc nặng nhọc.” Ông dần định hình Sinner trở thành một tay vợt toàn diện, gần như không thể bị đánh bại, một phiên bản nâng cấp của Djokovic.
Giờ đây, không ai còn nghi ngờ về quyết định của Sinner cách đây ba năm. 20 danh hiệu đơn, bao gồm 4 Grand Slam, 4 Masters 1000, hai Davis Cup và ngôi vị số một thế giới kể từ ngày 10 tháng 6 năm 2024 là minh chứng rõ ràng nhất cho sự thành công của mối quan hệ hợp tác này. Vagnozzi, khi còn là một tay vợt, từng mơ ước được vô địch Wimbledon. Ông đã không thể thực hiện được giấc mơ đó, nhưng Sinner đã hiện thực hóa giấc mơ ấy thay cho ông. Cùng nhau, họ đã vượt qua những sóng gió, như vụ xét nghiệm dương tính với clostebol vào tháng 3 năm 2024, dẫn đến án treo vợt ba tháng từ tháng 2 năm 2025.

Mối quan hệ giữa họ càng trở nên gắn bó hơn khi Sinner ghé thăm quê nhà của Vagnozzi ở vùng Marche, thưởng thức món olive all’ascolana và thịt cừu nướng arrosticini. “Chúng tôi giống nhau ở chỗ luôn không hài lòng với những gì mình đang có, luôn muốn tiến bộ hơn nữa. Nhưng tính cách của chúng tôi thì khác nhau: Jannik đến từ miền bắc nước Ý, rất nghiêm túc và kỷ luật, còn tôi đôi khi lại nói những điều ngớ ngẩn,” Vagnozzi cười. “Tôi có thể hay cười đùa, hài hước. Nhưng trong công việc, tôi cực kỳ nghiêm túc, muốn mọi thứ phải hoàn hảo và luôn lo lắng trước mọi chi tiết. Tôi luôn lên kế hoạch, dự đoán mọi thứ. Bộ não của tôi không bao giờ ngừng hoạt động.”
Thành công không chỉ đến từ một con đường duy nhất. Vagnozzi có thể đã không đạt được những hoài bão của mình khi còn thi đấu, nhưng ông đã làm được điều mà ông mơ ước về sau: trở thành một huấn luyện viên xuất sắc và được đồng nghiệp công nhận. Ánh hào quang của thành công không làm Vagnozzi thay đổi, bạn bè của ông nói rằng ông vẫn là con người như xưa, chỉ là bận rộn hơn mà thôi.
Trên bắp tay trái của Vagnozzi có xăm vài dòng chữ tiếng Ấn Độ từ khi ông còn trẻ, khoảng 19-20 tuổi. Đó là một câu ngạn ngữ của Gandhi, mà theo cách ông giải thích, có nghĩa là: “Khi gieo một hạt giống tốt, cây sẽ mọc. Nếu gieo đúng cách, quả sẽ ngọt.” Sinner xuất sắc, và Vagnozzi cũng vậy. Họ là minh chứng cho thấy sự tận tâm và đam mê có thể mang lại những thành quả ngọt ngào đến nhường nào.
Admin
Nguồn: VnExpress