Tôi là một phụ nữ 30 tuổi, có bằng thạc sĩ kinh tế và đang làm việc tại một công ty nước ngoài. Gia đình tôi có nền tảng cơ bản, bố mẹ đều là cán bộ nhà nước. Công việc của tôi đòi hỏi giao tiếp thường xuyên với đối tác quốc tế, nghiên cứu tài liệu chuyên ngành và làm việc trong môi trường năng động, hiện đại.
Bạn trai tôi 33 tuổi, làm kinh doanh tự do, xuất thân từ gia đình làm nông. Anh chỉ học hết cấp ba rồi đi làm, nhưng hiện tại có thu nhập ổn định. Chúng tôi quen nhau qua một người bạn chung. Ban đầu, tôi bị thu hút bởi sự chân thành, nhiệt tình và tinh thần cầu tiến của anh. Anh luôn quan tâm, dành thời gian đưa đón tôi, hỗ trợ tôi việc nhà và chia sẻ những khó khăn trong cuộc sống, vì anh biết tôi rất bận rộn.
Tuy nhiên, càng gắn bó lâu, tôi càng nhận thấy sự khác biệt về trình độ học vấn đang ảnh hưởng đến mối quan hệ của chúng tôi. Khi tôi kể về một cuốn sách hay, một hội thảo chuyên ngành mà tôi vừa tham gia, anh thường chỉ cười hoặc đáp lại một cách đơn giản như “thế à”, “thích nhỉ”… mà không thực sự tham gia vào cuộc thảo luận. Khi đi ăn cùng bạn bè tôi, đa số là đồng nghiệp có trình độ học vấn cao, anh thường ít nói chuyện, chỉ ngồi nghe và gật đầu. Anh giải thích rằng do khác biệt về lĩnh vực làm việc nên khó hòa nhập vào câu chuyện. Ngược lại, khi chúng tôi đi chơi với bạn bè anh, nhiều người có cách nói chuyện suồng sã, thậm chí văng tục, điều này khiến tôi cảm thấy không thoải mái.

Khi bàn về tương lai, tôi mong muốn cả hai cùng nhau học hỏi và phát triển. Tôi đã khuyến khích anh tham gia các khóa học ngắn hạn để nâng cao kiến thức, nhưng anh từ chối, cho rằng kinh nghiệm thực tế quan trọng hơn. Tôi không phủ nhận điều đó, nhưng tôi vẫn mong muốn có thể chia sẻ với nhau những câu chuyện sâu sắc hơn, vượt ra ngoài công việc và những sinh hoạt thường nhật.
Tôi cũng nhận ra rằng đôi khi mình trở nên thiếu kiên nhẫn. Khi anh hỏi tôi về một khái niệm đơn giản, tôi đã lỡ lời trêu chọc. Hoặc khi thấy anh viết tin nhắn sai chính tả hoặc dùng từ không đúng ngữ cảnh, tôi vô thức sửa lỗi cho anh. Sau khi suy nghĩ lại, tôi thấy mình đã không công bằng với anh, nhưng tôi lại khó kiểm soát được những hành động đó.
Tôi yêu anh vì chính con người anh, nhưng tôi cũng lo sợ rằng nếu khoảng cách về trình độ học vấn này không được thu hẹp, chúng tôi sẽ dần xa nhau. Liệu với những khác biệt như vậy, chúng tôi có thể thực sự hạnh phúc khi về chung một nhà hay không? Đây là câu hỏi mà tôi trăn trở và chưa tìm được câu trả lời.
Admin
Nguồn: VnExpress