Bí quyết sống thọ 98 tuổi: Mẹ tôi ‘bỏ phố về quê’

Sau khi chia sẻ hai câu chuyện về những người già tôi từng gặp, tôi đã đọc và suy ngẫm về những bình luận của các bạn. Thú thật, tôi cảm thấy có chút thất vọng.

Sự thất vọng này không xuất phát từ những bi kịch cá nhân mà từ cách nhìn nhận vấn đề của nhiều người. Phần lớn các bạn chỉ đưa ra những giải pháp mang tính thụ động, đối phó và tiêu cực cho tuổi già, mà thiếu đi sự phê phán mang tính xây dựng cho thế hệ sau.

Vấn đề cốt lõi trong hai câu chuyện tôi kể không nằm ở hai nhân vật chính – những người già – mà lại nằm ở những nhân vật phụ ẩn mình đâu đó, chính là những người trẻ. Vì vậy, tôi xin kể câu chuyện thứ ba, câu chuyện về tôi, một “lão già” 76 tuổi.

Sau những trải nghiệm đã qua, tôi có nhiều suy nghĩ và mong muốn làm điều gì đó để mẹ tôi bớt buồn phiền, vì bố tôi đã mất khi tôi còn trẻ. Mẹ tôi sinh hạ 10 người con, 6 trai và 4 gái, tôi là con thứ tám.

Năm mẹ tôi 90 tuổi, chú em đưa cụ từ quê lên Hà Nội để ở cùng chị gái tôi. Mặc dù chị tôi rất chiều mẹ và cả hai rất hợp nhau, nhưng chỉ được vài tháng, mẹ tôi đã đòi về quê. Khi bị ngăn cản, cụ ốm liệt giường, bỏ ăn và nằm bẹp cả tuần (tôi biết cụ chỉ giả vờ).

Rồi mẹ tôi nói với tôi: “Mày định để tao chết ở đây à?”. Tôi quyết định bảo chú em đưa cụ về quê. Mọi người đều khuyên nên giữ cụ ở Hà Nội vì gần bệnh viện, lại có đông con cháu chăm sóc. Nhưng tôi vẫn quyết định đưa cụ về.

Hôm sau, chú em gọi điện cho tôi: “Cụ về khỏe lắm anh ạ. Sáng về đến nhà, chiều đã đi chơi khắp xóm, cười nói rôm rả”. Tôi tìm người trông nom cụ cẩn thận, và kết quả là cụ sống thọ đến 98 tuổi. Con cá sống quen ở nước đục, thả vào nước trong sẽ không chịu nổi, con người cũng vậy.

Sau đó, mẹ tôi lại than phiền: “Tao chưa xây được mộ cho thầy mày”. Tôi liền xin đất để xây cả mộ cho mẹ và cả nhà luôn. Khu mộ được xây khang trang, ai muốn đóng góp bao nhiêu cũng được. Xây xong, tôi đưa cụ ra xem, cụ phấn khởi lắm.

Biết mẹ thích tự do, tôi liền xây cho cụ một gian nhà cạnh nhà anh trai thứ hai, để cụ tha hồ tiếp khách khứa, bạn bè. Về tiền bạc, tôi thỉnh thoảng đưa cụ một ít. Cháu dâu tôi bảo: “Cụ không thiếu tiền đâu chú ạ, chú đừng đưa nhiều kẻo cụ lại sai chồng cháu gọi chú út về cho tiền đấy”.

Tôi bảo: “Tiền trong túi chú là của chú, nhưng đã sang túi cụ là của cụ, cụ làm gì là quyền của cụ, miễn là cụ hài lòng”. Con người ta cả đời dùng tiền, ra ngoài túi không có tiền thì lo lắng lắm. Người già thích có tiền là vì vậy, dù có thể họ không tiêu đến. Còn nhiều chuyện khác nữa, nhưng tôi không tiện kể ra.

Tôi xin nói rõ với các bạn, tôi không giàu có, chỉ đủ sống, thậm chí nhiều khi còn phải vay mượn. Tôi chỉ học hết cấp ba. Bước vào đời với hai bàn tay trắng vì không được đi học đại học do vấn đề lý lịch gia đình, mặc dù tôi học rất giỏi. Tôi cũng không được bố mẹ cho bất kỳ tài sản gì, mọi thứ tôi có ngày hôm nay đều do tự mình làm ra.

Nói chung, chăm sóc người già không khó. Họ yếu thế về nhiều mặt, nhưng những đòi hỏi của họ không nhiều. Vấn đề nằm ở tinh thần chứ không phải vật chất. Người trẻ cần biết cảm thông và thấu hiểu, trao đi tình yêu thương thật sự. Nếu người trẻ nào không làm được như vậy thì thật đáng phải suy ngẫm.

Admin


Nguồn: VnExpress

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *