Tôi là một thanh niên 23 tuổi, vừa tốt nghiệp Đại học Khoa học Tự nhiên Hà Nội. Những năm tháng đại học của tôi không mấy suôn sẻ, đặc biệt là trong thời kỳ Covid. Do xao nhãng việc học và không có phương pháp phù hợp, tôi thường xuyên nhận điểm kém. Đến năm thứ tư, tôi mới đặt mục tiêu “học để tốt nghiệp loại khá”, nhưng không thành công do điểm tích lũy quá thấp. Cuối cùng, tôi phải học thêm một năm vì thiếu một môn. Dù vậy, năm thứ tư lại là khoảng thời gian tôi yêu thích nhất, khi được học những kiến thức mình đam mê, tiếc rằng niềm vui đó không kéo dài.
Sau khi tốt nghiệp, tôi may mắn được nhận vào một vị trí thực tập. Tại đây, tôi gặp được một người thầy tận tâm, nhiệt tình giúp đỡ tôi về kiến thức chuyên môn. Tuy nhiên, sau khi kết thúc thời gian thực tập, tôi nghe theo lời thầy nộp đơn vào những cơ quan mà tôi mong muốn được làm việc chính thức. Đáng tiếc, do chính sách thắt chặt biên chế, các vị trí viên chức đều đã kín chỗ. Thêm vào đó, trong quá trình thực tập, tôi bị đánh giá là khả năng tiếp thu chậm và kém (do nhiều yếu tố chi phối như cảm xúc, áp lực tài chính, khiến tôi thiếu tập trung và chủ động).
Sau khi không tìm được việc làm phù hợp, tôi trở lại Hà Nội và làm những công việc tạm thời để trang trải cuộc sống. Tôi nỗ lực tìm kiếm cơ hội, từ việc xin làm gia sư cho tám gia đình nhưng đều bị từ chối, đến làm nhân viên bán hàng, bồi bàn nhưng cũng không trụ được lâu. Cuối cùng, công việc chạy xe ôm trở thành “cứu cánh” giúp tôi vượt qua giai đoạn khó khăn. Trong thời gian này, tôi cố gắng trau dồi thêm tiếng Anh, kiến thức chuyên ngành, tìm hiểu về y học cổ truyền, đồng thời hạn chế sử dụng mạng xã hội, game và đọc sách để tập trung hơn.
Sau khi tốt nghiệp với tấm bằng trung bình khá, tôi tìm đến thầy giáo cũ để xin việc, không yêu cầu ký hợp đồng mà chỉ mong muốn được làm việc. Tuy nhiên, chỉ sau một ngày làm việc, tôi đã bị từ chối vì liên tục trả lời “em chưa biết” khi được hỏi về những kiến thức đã được học ở trường. Tôi nhận ra rằng, dù có tinh thần học hỏi, việc thiếu kiến thức nền tảng khiến tôi không thể đáp ứng được yêu cầu công việc. Khi được hỏi về chuyên môn, dù cảm thấy đã nắm vững, tôi lại không thể diễn đạt được. Sau một năm, kiến thức đại học và chuyên ngành của tôi gần như đã mai một.
Tôi hiểu rằng thầy đã rất thất vọng về tôi. Lời khuyên cuối cùng thầy dành cho tôi là nên về quê, vì “với tính cách này, em làm gì cũng khó thành công”. Tôi nhận ra mình không có mối quan hệ, gia đình không thấu hiểu hoàn cảnh, không có bạn bè, tiền bạc thì eo hẹp, đam mê chỉ là một lớp vỏ bọc che đậy sự yếu kém của bản thân.

Tôi cảm thấy mình hoàn toàn thất bại và mất phương hướng. Tôi nhận ra mình đã quá ảo tưởng về bản thân, mơ ước những điều quá xa vời so với năng lực thực tế. Điểm mạnh duy nhất của tôi là sự trung thực, thẳng thắn và nhiệt tình, tận tâm với công việc được giao, nhưng dường như những phẩm chất này không đủ để giúp tôi thành công trong xã hội hiện tại. Ngay cả việc thực tập không lương cũng không ai chấp nhận, tôi cảm thấy mình chỉ là một cái xác vô hồn.
Hiện tại, tôi đang theo học văn bằng hai ngành y học cổ truyền theo hình thức trực tuyến, với hy vọng có thể về quê mở tiệm thuốc nam theo nguyện vọng của bố mẹ. Tôi đang phân vân liệu có nên tiếp tục tìm kiếm các công việc chân tay để có thêm kinh nghiệm sống hay nên nghe theo lời khuyên của thầy và những người xung quanh, trở về quê để tránh lãng phí thời gian và tiền bạc. Tôi hối tiếc về những năm tháng đại học đã qua, khi tôi chán nản và xao nhãng việc học. Đến khi tôi nhận ra và cố gắng thì đã quá muộn. Dù đã nỗ lực, số lần thất bại khi xin việc của tôi đã lên đến con số hàng chục.
Admin
Nguồn: VnExpress