Trước đại dịch Covid-19, tôi từng rất khó chịu và ức chế khi gặp phải những nhân viên y tế có thái độ cộc lốc, thậm chí có lúc cảm thấy tủi thân đến muốn khóc. Tuy nhiên, khi chứng kiến sự hy sinh và vất vả của các y bác sĩ trong cuộc chiến chống dịch, tôi đã thay đổi hoàn toàn suy nghĩ về ngành y.
Tôi đã tận mắt chứng kiến họ làm việc không ngừng nghỉ, dốc cạn sức lực, và đau lòng hơn, có những người đã mãi mãi nằm lại trên tuyến đầu chống dịch. Hình ảnh những người vợ, người con lặng lẽ bước tiếp khiến tôi cảm thấy xót xa và đồng cảm sâu sắc với những người làm trong ngành y tế.
Sau khi dịch bệnh được kiểm soát, tôi có hơn một năm tham gia hỗ trợ các dịch vụ cho người dân tại địa phương. Công việc này khiến tôi vô cùng mệt mỏi khi phải đối mặt với vô vàn yêu cầu khác nhau từ nhiều đối tượng. Có những người vừa nghe hướng dẫn xong đã hỏi lại ngay.
Thậm chí, có những thủ tục hành chính theo quy định người dân phải tự thực hiện, nhưng tôi lại phải làm thay toàn bộ hồ sơ, họ chỉ việc ký để nhận tiền. Thế nhưng, nhiều người vẫn không hài lòng, đòi tôi phải ứng tiền trước. Dù tôi đã giải thích rất nhiều lần rằng quy định là người dân phải tự nhận tiền, người khác không được nhận thay, nhưng cuối cùng tôi vẫn bị mắng nhiếc.
Có vô vàn tình huống trớ trêu khác xảy ra, nhưng tôi vẫn phải cố gắng giữ thái độ nhã nhặn. Một vài trường hợp thì không sao, nhưng khi mỗi ngày phải đối mặt với hàng chục người như vậy, tôi cảm thấy vô cùng căng thẳng. Vì vậy, ngay khi mọi thứ ổn định hơn, tôi đã bàn giao lại công việc cho địa phương và rời đi vì không thể tiếp tục chịu đựng thêm nữa.
Từ trải nghiệm đó, tôi không còn phàn nàn về thái độ của nhân viên y tế nữa. Bởi vì tôi đã trải qua một phần nhỏ những khó khăn và áp lực mà họ phải đối mặt hàng ngày, tôi hiểu rằng họ rất mệt mỏi và cần được thông cảm. Nếu chúng ta chỉ bị quát một lần mà đã cảm thấy bực bội, thì hãy thử tưởng tượng họ phải đối mặt với hàng chục người gây khó dễ mỗi ngày, sự bức bối còn lớn đến mức nào? Tuy nhiên, vì trách nhiệm với công việc, họ vẫn phải cố gắng kìm nén.
Tôi đã có hơn mười năm khám bệnh tại một bệnh viện công lớn và từng tiếp xúc với rất nhiều y tá, bác sĩ. Thực tế, tôi chưa bao giờ gặp phải trường hợp bị họ cáu gắt quá đáng. Hầu hết các nhân viên y tế đều hỗ trợ tôi rất tận tình. Đôi khi, bác sĩ thấy tôi có vẻ chưa hiểu rõ vấn đề, họ sẽ giải thích cặn kẽ mà không cần tôi phải hỏi lại.
Đến tận bây giờ, tôi vẫn luôn biết ơn các bác sĩ ở bệnh viện vì đã tận tâm tìm tòi để chẩn đoán chính xác bệnh tình của tôi, trấn an tôi khi tôi hoang mang nhất, và đưa ra phác đồ điều trị hiệu quả, giúp tôi khỏi bệnh mà không cần phẫu thuật. Tôi vẫn nhớ như in lời bác sĩ: “Không cần phải cắt đâu. Vẫn còn chữa được nhé. Miễn là em ngoan, nghe lời bác sĩ. Khi nào dùng thuốc không hiệu quả mới tính đến tiểu phẫu. Giả sử đến nước đó, em cũng chỉ tiểu phẫu thôi. Yên tâm…”
Hiện tại, tôi vẫn tuân thủ tuyệt đối theo chỉ dẫn của bác sĩ và thường xuyên đến bệnh viện tái khám. Mỗi lần gặp lại, bác sĩ lại trêu tôi: “Khám cho chị riết mà tôi bạc tóc luôn rồi thấy chưa?”. Thậm chí, có người còn đùa rằng tôi là “khách hàng thân thiết” của bệnh viện. Trong những lần đi khám như vậy, từ nhân viên hướng dẫn đến lễ tân, nhân viên phát thuốc, tôi chưa bao giờ nghe thấy những lời quát mắng nặng nề. Tôi cảm nhận được sự ôn hòa và tử tế từ các nhân viên y tế ở đây.
Điều này cho thấy không phải tất cả y bác sĩ và nhân viên y tế đều có thái độ hách dịch, trịch thượng, dễ dàng buông lời khó nghe và xem thường bệnh nhân cùng gia đình của họ. Vẫn còn rất nhiều người làm trong ngành y luôn đặt cái tâm và y đức lên hàng đầu, bất chấp áp lực công việc nặng nề mỗi ngày. Chúng ta đến bệnh viện để khám chữa bệnh, không phải để tranh cãi. Đôi khi nhẫn nhịn một chút cũng không phải là chuyện gì quá lớn. Khi y bác sĩ có tinh thần thoải mái, họ sẽ phục vụ chúng ta tốt hơn.
Admin
Nguồn: VnExpress