Việt kiều hồi hương: Lớp học dưỡng già thú vị

Trong 5 tháng qua, bà Hà cùng hơn 10 người cao tuổi khác tại một trung tâm dưỡng lão đã tham gia vào một liệu trình đặc biệt nhằm giảm nhẹ các triệu chứng bệnh khớp. Các buổi tập bao gồm chuyền bóng nhẹ nhàng, các động tác nâng tay chân theo nhịp điệu chậm rãi, kết hợp cùng các bài tập thở sâu.

Sau khi hoàn thành các bài tập, bà Hà thường ngồi lại trò chuyện cùng những người bạn mới, sau đó cùng nhau dùng bữa trưa. Buổi chiều của bà được lấp đầy bởi các lớp học vẽ và khiêu vũ. Kết thúc một ngày “đi học”, bà thư giãn trong bồn ngâm thảo dược. “Đến 5 giờ chiều, tôi trở về nhà với một cơ thể nhẹ nhõm và tinh thần sảng khoái,” bà Hà chia sẻ.

Cuộc sống hiện tại của bà Hà khác biệt hoàn toàn so với những ngày còn ở Mỹ. Người phụ nữ 67 tuổi này tâm sự rằng, dù đã sống ở nước ngoài hơn một thập kỷ, bà vẫn luôn cảm thấy khó khăn trong việc hòa nhập với cuộc sống nơi xứ người. Vợ chồng con trai bà bận rộn với tiệm nail và salon tóc, nên thời gian trò chuyện cùng mẹ mỗi ngày chỉ vỏn vẹn vài câu vào buổi tối. Nỗi cô đơn và nỗi nhớ quê hương ngày càng lớn hơn trong bà, đặc biệt sau khi chồng bà qua đời cách đây 7 năm.

Vào năm 2024, bà Hà quyết định trở về Việt Nam, sống cùng cháu họ trong căn nhà cũ ở khu Chợ Lớn, TP.HCM. Những tháng đầu tiên, bà sống khá khép kín và ít giao du bạn bè. Lo lắng mẹ bị trầm cảm, con gái bà ở Thụy Sĩ đã tìm hiểu về các mô hình chăm sóc người cao tuổi. Nhận thấy bà Hà vẫn còn đủ sức khỏe để tự chăm sóc bản thân, việc lựa chọn một trung tâm bán trú, nơi bà có thể đến vào buổi sáng và trở về nhà vào buổi chiều, trở thành một giải pháp lý tưởng.

Chỉ sau ba tuần tham gia trung tâm, bà Hà đã có thêm hai người bạn thân thiết. Căn bệnh đau khớp mãn tính của bà cũng dần thuyên giảm. Sau 5 tháng tham gia chương trình dưỡng lão bán trú, bà cảm thấy “không còn một khoảnh khắc nào nhàm chán”.

Bà Hoàn, 82 tuổi cùng các bạn trong phòng đang xem TV, trong một viện dưỡng lão ở Lĩnh Nam, Hà Nội hôm 23/9. Ảnh: Phan Dương
Bà Hoàn 82 tuổi xem TV tại viện dưỡng lão Diên Hồng, Hà Nội (Ảnh: Phan Dương). Ảnh: Internet

Câu chuyện của bà Hà không phải là trường hợp duy nhất. Theo ông Peter Hồng, Phó chủ tịch thường trực Hiệp hội Doanh nhân Việt Nam ở nước ngoài, hiện có khoảng 5,5 triệu người Việt đang sinh sống trên khắp thế giới, trong đó hơn 20% đã hoặc sắp bước vào độ tuổi nghỉ hưu. Phần lớn trong số họ bày tỏ mong muốn được trở về Việt Nam để sinh sống, đầu tư và gắn bó với quê hương. Tại Australia, thống kê của ông Hồng cho thấy có tới 170.000 trong tổng số 350.000 Việt kiều mong muốn hồi hương khi tuổi già ập đến.

Bà Thu Hà đi dưỡng lão bán trú ở một trung tâm tại phường Phú Nhuận, TP HCM hôm 22/9. Ảnh: Ngọc Ngân
Bà Nancy Hồng tại viện dưỡng lão Tâm An, Thủ Đức (Ảnh: Ngọc Ngân). Ảnh: Internet

Bà Doãn Thị Ngọc, thạc sĩ ngành Công tác Xã hội tại Đại học West Virginia (Mỹ), chỉ ra ba lý do chính khiến nhiều Việt kiều lựa chọn Việt Nam là điểm đến cho những năm tháng cuối đời.

Đầu tiên là tâm lý “lá rụng về cội”, khát khao được nói tiếng mẹ đẻ, thưởng thức món ăn quê hương và sống trong một cộng đồng có chung nền văn hóa. Thứ hai, Việt Nam ngày càng phát triển với cơ sở hạ tầng, tiện ích hiện đại và nếp sống văn minh, trong khi chi phí sinh hoạt lại tương đối thấp so với nhiều quốc gia khác.

Thứ ba, chi phí y tế, đặc biệt là các bệnh mãn tính, ở nước ngoài rất cao, ngay cả khi đã có bảo hiểm. Tại Việt Nam, nhiều dịch vụ y tế chuyên sâu có chi phí thấp hơn và dễ dàng tiếp cận hơn.

“Văn hóa hiếu đạo và sự tôn trọng người cao tuổi ở Việt Nam vẫn là một điểm mạnh mà nhiều người lớn tuổi ở nước ngoài khao khát, mong muốn được cảm thấy mình có vai trò trong gia đình, được lắng nghe và trân trọng,” bà Ngọc nhấn mạnh.

Vợ chồng bà Nancy Hồng, 73 tuổi, và ông Kiến Tường, 78 tuổi, đã định cư ở Mỹ từ năm 1978 và ban đầu không có ý định vào viện dưỡng lão ở Việt Nam. Sau khi nghỉ hưu, họ thường xuyên đi du lịch nhiều nơi và mỗi năm vài lần về thăm người thân.

Tuy nhiên, vào cuối năm 2024, trong một chuyến về thăm Việt Nam, bệnh Parkinson của ông Tường bất ngờ trở nặng, khiến ông mất dần khả năng đi lại. Nếu ở lại Mỹ, với tình trạng này, ông sẽ phải vào viện dưỡng lão với mức phí lên đến 8.000 USD mỗi tháng.

Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, vợ chồng ông quyết định ở lại Việt Nam. Sau khi đi thăm 10 cơ sở dưỡng lão, họ đã chọn một trung tâm ở Thủ Đức, nơi có phòng riêng và người phục vụ. Tổng chi phí hàng tháng tại đây chỉ khoảng 20 triệu đồng, một con số nhỏ so với chi phí ở Mỹ, theo lời bà Hồng.

“Không khí ở đây giống như một đại gia đình lớn với 50 cụ cao tuổi, các cháu nhân viên còn gọi chúng tôi là ba, má,” bà chia sẻ thêm.

Chuyên gia Doãn Thị Ngọc nhận định rằng làn sóng hồi hương này không chỉ mang ý nghĩa tình cảm mà còn mở ra những cơ hội kinh tế, tạo việc làm cho đội ngũ chăm sóc liên ngành và thậm chí có tiềm năng thu hút khách du lịch nước ngoài.

“Đây là cơ hội để Việt Nam khẳng định vị thế là một điểm đến sống và nghỉ dưỡng chất lượng cao, thay vì chỉ được biết đến như một quốc gia xuất khẩu lao động,” bà Ngọc khẳng định.

Xu hướng này cũng thúc đẩy chính phủ xây dựng các chính sách chăm sóc người cao tuổi đa dạng hơn, từ các chương trình bán trú, ngắn hạn đến dài hạn; đồng thời nâng cao tiêu chuẩn dịch vụ dưỡng lão và hoàn thiện hệ thống bảo hiểm y tế – xã hội.

Bà Trần Thị Thúy Nga, giám đốc một trung tâm dưỡng lão ở Hà Nội, cho biết trung tâm của bà đã chăm sóc cho hơn 10 cụ là Việt kiều. Phần lớn trong số họ có điều kiện kinh tế tốt, nhưng vì lý do sức khỏe, hoàn cảnh cá nhân hoặc không thể thích nghi với cuộc sống ở nước ngoài nên đã quyết định quay trở về Việt Nam.

Một trong số đó là bà Nguyễn Thị Hoàn, một Việt kiều Séc. Năm 2018, bà được hai con gái đón sang để phụng dưỡng, với dự định sẽ ở đó đến cuối đời. Tuy nhiên, vào cuối năm 2023, bà bị tai biến mạch máu não và phải nhập viện. Do gặp khó khăn trong giao tiếp với bác sĩ, cộng thêm phác đồ điều trị chỉ dựa vào thuốc tây mà không có vật lý trị liệu, tình trạng của bà không được cải thiện. Sau nửa tháng nằm viện và ba tháng điều trị tại nhà, bà vẫn không thể cử động trên giường. “Mỗi ngày nhìn trời xám xịt ngoài cửa sổ mà chẳng có sự can thiệp nào, chỉ uống vài viên thuốc, tôi nóng ruột vô cùng,” bà Hoàn nhớ lại.

Vào tháng 3 năm 2024, bà quyết định hồi hương và vào thẳng một viện dưỡng lão tại Lĩnh Nam, Hà Nội. Nhờ các liệu pháp điều trị và sự chăm sóc tận tình của các điều dưỡng và nhân viên công tác xã hội, hiện tại bà đã có thể ngồi dậy, ăn uống bình thường, mặc dù việc đi lại vẫn còn gặp nhiều khó khăn.

“Đôi lúc tôi cũng chạnh lòng vì phải phụ thuộc vào người khác và xa con xa cháu,” bà Hoàn tâm sự. “Nhưng tôi tự nhủ rằng ít nhất ở đây mình được chủ động muốn ăn gì, nói chuyện với ai, và phương pháp chữa bệnh ra sao cũng được đáp ứng.”

Admin


Nguồn: VnExpress

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *