Hạnh phúc không cần lãng mạn: Câu chuyện của tôi

Gửi anh, người đã cùng em đi qua sáu năm yêu, tám năm nghĩa vợ chồng và sáu năm làm cha của các con. Mình gặp nhau khi còn là sinh viên, trong những ngày hè oi ả, cùng làm thêm tại một quán cà phê kiêm phục vụ cơm văn phòng. Em nhớ mãi những ngày tháng cùng bạn thân rong ruổi khắp quận 10, từ Cao Thắng đến Lê Thị Riêng, nộp đơn xin việc khắp nơi mà đều không thành. Vậy mà cuối cùng, em và bạn lại là hai nhân viên phục vụ nữ đầu tiên được nhận, dù bảng thông báo tuyển dụng ghi rõ: “Tuyển nhân viên nam”. Có lẽ đó chính là duyên số, anh nhỉ.

Anh là mối tình đầu của em. Lúc ấy, với một cô sinh viên năm ba, tình yêu chỉ đơn giản là một sự tò mò: “Thôi thì cứ yêu thử xem sao”. Những ngày đầu yêu nhau gắn liền với những khó khăn, thiếu thốn. Anh đạp chiếc xe cũ kỹ vượt mưa từ Phú Nhuận sang quận 10, kiên nhẫn chờ em cả tiếng đồng hồ chỉ để em xem xong tập phim đang dở mà không một lời than vãn. Đó là những hộp cơm nhiều ngăn vụng về, những viên ô mai, ly nước gừng anh vội vàng mua khi em vừa mới húng hắng ho. Chúng ta từng chỉ dám gọi chung một tô hủ tiếu gõ, một cặp chân gà mà không dám gọi thêm nước ngọt, anh luôn bảo đã ăn rồi, chỉ vì sợ tốn tiền. Là chiếc xe đạp mỗi vòng quay lại kêu lọc cọc như máy cày, những lần xe hết xăng giữa đường khi mượn được chiếc xe máy cũ của anh trai, xe lại còn bị hỏng kim xăng. Dù vật chất thiếu thốn, anh vẫn luôn khiến em tin rằng anh yêu em hơn cả chính bản thân em.

Ngày anh ra trường, trở thành một kỹ sư xây dựng, anh phải phơi mình dưới nắng mưa cả ngày. Vậy mà tối đến, anh vẫn chạy chiếc xe số cũ kỹ từ Phú Nhuận xuống tận quận 7, chờ em tan làm lúc 10 giờ đêm, chỉ để chạy theo sau, đảm bảo em về đến nhà an toàn. Cuộc sống đưa đẩy, công việc không được như ý, anh về Bình Định làm việc, em cũng rời Sài Gòn về Đồng Nai. Thế là mình yêu xa, trải qua gần hai năm đầy áp lực. Anh phải nói dối gia đình, lấy cớ thăm anh trai để rồi 5 giờ chiều bắt xe, 4 giờ sáng đến Đồng Nai, ngồi chờ em hàng giờ ngoài đường chỉ để gặp nhau vài tiếng rồi lại vội vã trở về quê.

Gửi người bạn đời của em! 6 năm yêu, 8 năm chồng, 6 năm là ba của các con

Tám năm về chung một nhà, anh không phải là người lãng mạn, nhưng những gì anh làm đủ để em cảm nhận được hạnh phúc. Đôi khi em khó tính, khiến anh bất lực đến bật khóc. Anh không ngại khó khăn, luôn nói: “Anh khổ sao cũng được, miễn vợ con anh được đầy đủ là anh vui rồi”. Anh à, em cảm ơn anh vì đã là một người chồng, người cha tốt, luôn là chỗ dựa vững chắc cho mẹ con em. Tám năm bên anh, em chỉ làm việc nhà khi thích, hoặc đơn giản là khi em cảm thấy muốn phụ anh. Anh chăm sóc em từng chút, chịu đựng hết những cơn ốm nghén khó chịu của vợ bầu.

Anh chính là câu trả lời cho câu hỏi “Mình đã lấy đúng người chưa?” mà em tìm kiếm, thậm chí không cần phải đợi đến lúc vượt cạn như người ta vẫn nói. Tất nhiên, cũng như bao cặp vợ chồng khác, chúng ta cũng có những cãi vã, bất đồng, nhưng trên hết, em trân trọng và thầm biết ơn tình yêu anh dành cho em, cho các con. Hạnh phúc đôi khi chỉ đơn giản là biết đủ. Em mong rằng mình của hiện tại và tương lai sẽ luôn an yên, yêu anh nhiều hơn để gia đình mình mãi là nơi bình yên nhất để anh trở về.

Admin


Nguồn: VnExpress

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *