Gần hai năm qua, quán cà phê nhỏ nhắn với khoảng 15 bàn của tôi đã trở thành điểm đến quen thuộc của nhiều người. Tôi đã dồn tâm huyết vào thiết kế, tạo ra một không gian xanh mát, yên tĩnh, nơi khách hàng có thể thư giãn giữa nhịp sống hối hả. Sự đầu tư này đã được đền đáp bằng sự ủng hộ nhiệt tình, quán thường xuyên kín chỗ vào giờ cao điểm.
Tuy nhiên, khoảng một tháng trở lại đây, tôi bắt đầu cảm thấy trăn trở bởi sự xuất hiện của những vị khách “cắm rễ” cả ngày với chiếc laptop. Đặc biệt, có một vị khách nam mà tôi đã thuộc cả món đồ uống quen thuộc của anh. Anh thường đến quán rất sớm, thậm chí trước cả giờ mở cửa lúc 8 giờ.
Lần nào cũng vậy, anh gọi một ly cà phê đen đá không đường giá 30.000 đồng, rồi chọn đúng chiếc bàn cạnh cửa sổ, gần ổ điện, nơi có vị trí đẹp nhất quán. Sau đó, anh bày biện laptop, iPad, tai nghe, sạc pin, biến góc quán thành một văn phòng di động.
Thực tế, việc làm việc tại quán cà phê không còn xa lạ, và tôi cũng hiểu đó là một nhu cầu chính đáng. Nhưng vấn đề là vị khách này ngồi lì từ sáng đến chiều, dán mắt vào màn hình làm việc mà không hề gọi thêm đồ uống. Thậm chí, tôi còn thấy anh lén lút lấy bánh mì từ trong ba lô ra ăn trưa để tiết kiệm.
Tính trung bình, mỗi ngày anh ngồi ở quán tôi khoảng sáu tiếng, có hôm lên đến bảy tiếng. Ban đầu, tôi nghĩ “khách hàng là thượng đế” nên cố gắng phục vụ. Nhưng dần dần, tôi nhận thấy việc kinh doanh bị ảnh hưởng. Nhiều khách đến quán vào giờ cao điểm, thấy không còn chỗ trống nên đành bỏ đi.
Nhiều khách hàng cần sạc điện thoại hỏi tôi về ổ cắm. Nhìn vị khách kia vẫn “án ngữ” vị trí gần ổ điện từ sáng, tôi chỉ biết ái ngại sạc nhờ điện thoại cho khách trong quầy.
Khó chịu trong lòng, có lần thấy ly cà phê của anh đã cạn, tôi tế nhị hỏi: “Anh có muốn dùng thêm gì không ạ?”. Tôi hy vọng anh sẽ hiểu ý, nhưng anh chỉ tỉnh bơ đáp: “Cho anh thêm một chai nước khoáng là được rồi”. Tất nhiên, tôi không thể đuổi khách, đành ngậm ngùi mang cho anh chai nước khoáng 10.000 đồng để anh tiếp tục ngồi đến chiều.
Tôi từng mong muốn quán cà phê của mình mang lại sự thoải mái cho mọi người. Nhưng giờ đây, chính tôi lại cảm thấy không thoải mái nhất. Mỗi khi thấy vị khách quen thuộc kia đến, tôi lại thở dài vì biết rằng hôm đó doanh thu sẽ bị ảnh hưởng. Nhiều người khuyên tôi nên bịt ổ điện, kê bàn ghế nhỏ, giới hạn thời gian sử dụng Wi-Fi, hoặc thậm chí viết nội quy. Nhưng điều đó đi ngược lại với tiêu chí ban đầu của tôi là tạo sự thoải mái cho khách hàng. Vì vậy, đến giờ tôi vẫn chỉ biết chấp nhận và hy vọng vào sự tinh tế của mỗi người.
Admin
Nguồn: VnExpress