Ở tuổi 37, vợ chồng tôi thường xuyên đối diện với câu hỏi khó xử từ bạn bè: “Khi nào thì có em bé?”. Trong khi bạn bè đồng trang lứa đã có con lớn, thậm chí có người đã sinh bé thứ hai, chúng tôi chỉ biết cười trừ và trả lời lấp lửng: “Đợi trả hết nợ mua nhà đã.” Đó là thực tế nghiệt ngã mà chúng tôi phải đối mặt suốt 7 năm qua.
Năm 30 tuổi, sau nhiều năm làm việc tại Sài Gòn, chúng tôi quyết định mua một căn chung cư nhỏ để ổn định cuộc sống. Thời điểm đó, chúng tôi tin rằng đây là một bước ngoặt quan trọng, một điều kiện cần thiết trước khi nghĩ đến chuyện con cái. Căn hộ rộng hơn 60m2 có giá gần 2 tỷ đồng, chúng tôi vay ngân hàng gần 1,3 tỷ đồng với hy vọng lương sẽ tăng lên và gánh nặng sẽ vơi bớt.
Tuy nhiên, cuộc sống không phải lúc nào cũng diễn ra theo kế hoạch. Trong suốt những năm qua, chúng tôi sống trong cảnh nơm nớp lo sợ mỗi khi đến kỳ trả nợ ngân hàng. Tổng thu nhập của hai vợ chồng đủ để trang trải cuộc sống, nhưng sau khi trừ đi khoản trả nợ hàng tháng, số tiền còn lại chỉ đủ để duy trì một cuộc sống tối giản. Những bữa ăn nhà hàng trở nên hiếm hoi, những chuyến du lịch xa xỉ trở thành điều xa vời, và việc mua sắm nội thất mới chỉ là ước mơ.
Nhiều lúc, tôi tự hỏi liệu gánh nặng mua nhà có đang “nuốt” mất tuổi trẻ của chúng tôi hay không. Mỗi khi nghĩ đến việc sinh con, cả hai đều cảm thấy lo sợ. Không phải vì sợ trách nhiệm làm cha mẹ, mà vì sợ không đủ khả năng để con có một tuổi thơ đầy đủ. Một đứa trẻ cần rất nhiều thứ: chi phí sinh nở, sữa, tã, khám bệnh, trường mẫu giáo… Tất cả đều là những khoản chi phí tăng dần mà ngay cả khi chưa sinh, chúng tôi đã cảm thấy quá sức.
Nhiều người khuyên rằng: “Cứ sinh đi rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi”. Nhưng đối với những người đang gánh một khoản nợ lớn như chúng tôi, mọi thứ không hề đơn giản như vậy. Sinh con không chỉ là một vấn đề tình cảm mà còn là một bài toán tài chính thực tế. Tôi không muốn con mình lớn lên trong sự thiếu thốn hoặc phải chứng kiến cảnh cha mẹ luôn căng thẳng vì tiền bạc.
Tôi từng nghĩ rằng mình là một trong số ít những người trẻ gặp khó khăn trong vấn đề nhà ở. Nhưng khi trò chuyện với đồng nghiệp và bạn bè, tôi nhận ra rằng rất nhiều cặp vợ chồng trẻ đang trì hoãn việc sinh con vì nợ mua nhà. Có người vay nợ 20 năm, có người trả góp gần chục năm vẫn chưa trả được một nửa khoản vay, và có người phải bán nhà chuyển ra ngoại thành vì áp lực quá lớn. Tất cả chúng tôi đều có chung một ước mơ: có một nơi ở ổn định để yên tâm sinh con. Nhưng giấc mơ đó ngày càng trở nên xa vời.
Nhiều đêm trằn trọc tính toán, tôi càng cảm thấy lo lắng. Hai vợ chồng đã gần 40 tuổi, thời gian không còn nhiều. Nhưng hiện tại, ngay cả việc tiết kiệm một khoản tiền cố định mỗi tháng cũng là một thách thức lớn. Vậy làm sao chúng tôi có thể nghĩ đến việc chào đón một sinh linh mới?
Nhiều lúc nhìn căn nhà mà chúng tôi đang trả nợ dở dang, tôi không biết nên cảm ơn hay trách nó. Cảm ơn vì nó là nơi duy nhất mang lại cho chúng tôi cảm giác bình yên sau một ngày dài mệt mỏi. Nhưng cũng vì nó mà cả hai chúng tôi phải hy sinh quá nhiều thứ, kể cả ước mơ làm cha mẹ đúng thời điểm. Nhà là một nhu cầu thiết yếu, nhưng áp lực sở hữu nhà đang khiến những người trẻ như tôi kiệt sức.
Tôi chỉ hy vọng rằng trong tương lai, giá nhà, lãi suất vay và các chính sách hỗ trợ người trẻ mua nhà sẽ trở nên dễ dàng hơn, để những cặp vợ chồng trẻ như chúng tôi không phải đối diện với sự lựa chọn khó khăn giữa việc sinh con và gánh nợ mua nhà.
Admin
Nguồn: VnExpress
